Một hôm, tầm 11 giờ hơn, tôi thức dậy vì bé út quấy khóc. Vừa dỗ con xong, tôi chuẩn bị đi lấy nước thì bất ngờ nghe tiếng gõ cửa nhẹ: cốc… cốc… cốc, côc giúp việc vào phòng bố chồng tôi

CÂU CHUYỆN: BÍ MẬT 11 GIỜ 15
Tôi lấy chồng được bốn năm thì sinh bé thứ hai. Từ ngày có thêm người, cả nhà bỗng trở nên bừa bộn và chẳng ai có thời gian mà thở. Mẹ chồng tôi vốn kỹ tính nên quyết định thuê thêm một người giúp việc để đỡ đần việc nhà. Cô ấy tên là Hạnh, khoảng ngoài ba mươi, nước da ngăm, dáng người nhỏ thó nhưng nhanh nhẹn và khéo léo. Ngày đầu vào làm, cô cứ lí nhí cảm ơn rồi cúi đầu liên tục, khiến mẹ chồng tôi càng ưng.

Nhưng ngay từ tuần thứ hai, tôi đã thấy có gì đó… lạ.

Buổi đêm là lúc nhà tôi yên tĩnh nhất. Bố chồng tôi ngủ dưới tầng một vì ông bị thoái hóa khớp, không đi cầu thang nhiều được. Còn vợ chồng tôi với đứa lớn ngủ ở tầng hai. Căn nhà vốn không rộng, nên chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng nghe rất rõ.

Một hôm, tầm 11 giờ hơn, tôi thức dậy vì bé út quấy khóc. Vừa dỗ con xong, tôi chuẩn bị đi lấy nước thì bất ngờ nghe tiếng gõ cửa nhẹ: cốc… cốc… cốc…. Ba tiếng, đều và đúng nhịp như có ám hiệu.

Bản năng khiến tôi mở hé cửa phòng. Và trước mắt tôi là cảnh cô giúp việc Hạnh đứng trước cửa phòng bố chồng, nghiêng đầu lắng nghe.

Cửa mở, bố chồng tôi ló mặt ra, chỉ kịp nói một câu:

“Vào đi.”

Cánh cửa đóng lại cái cạch, dứt khoát, im bặt.

Toàn thân tôi nổi da gà. Đêm khuya, cửa phòng người già, và một người phụ nữ đang bước vào — khó trách đầu tôi nảy ra những suy nghĩ không mấy tốt đẹp. Nhưng tôi tự trấn an: Có khi đưa thuốc, massage chân, hoặc bố chồng tôi cần giúp…

Vấn đề là: cảnh tượng đó lặp lại mỗi đêm, cùng một giờ: 11 giờ 15 phút. Không lệch một phút.

THÁNG LƯƠNG BẤT THƯỜNG
Cuối tháng, mẹ chồng tôi gọi Hạnh vào phòng nói chuyện. Tôi xuống bếp định pha sữa cho con thì tình cờ nghe đoạn đối thoại khiến tôi đứng hình:

“Đây, 10 triệu thêm như đã hứa. Cuối năm cô còn được thưởng Tết 30 triệu. Cứ làm tốt… đừng để nhà có người thứ ba biết chuyện.”

Câu cuối của mẹ chồng khiến tôi lạnh sống lưng.

10 triệu? Thưởng Tết 30 triệu? Một cô giúp việc mới vào làm một tháng mà được trả từng ấy? Chưa kể câu nói “đừng để ai biết chuyện” cứ như họ đang che đậy điều gì đó.

Tôi cố nén cảm xúc, nhưng trong lòng bắt đầu xuất hiện một nỗi nghi ngờ đen đặc. Không phải vì tôi quá để ý, mà vì từng mảnh ghép đang tự sắp xếp thành một hình ảnh rất… không ổn.

Và rồi, bố chồng tôi lại có những biểu hiện lạ: hay cười một mình, hay nói chuyện điện thoại lúc nửa đêm, thái độ với cô Hạnh thì đúng kiểu… có gì đó thân quen quá mức.

CHẠM ĐÁY NGHI NGỜ
Một đêm khác, tôi cố tình xuống tầng một đúng lúc 11 giờ 15. Tôi đứng nép vào cầu thang, nhìn qua khe tay vịn.

Hạnh đứng đó, vẫn ba tiếng gõ cửa quen thuộc.

Bố chồng mở cửa. Nhưng lần này, tôi nghe rõ:

“Nhớ giấu cho kỹ. Con bé mà biết là hỏng hết.”

Tim tôi như bị ai bóp.

“Con bé” ở đây… chẳng phải tôi sao?

Tôi chạy về phòng với tâm trạng hỗn loạn: vừa hoang mang, vừa đau đớn, vừa phẫn nộ. Bố chồng tôi là người đàng hoàng, tử tế. Nhưng cũng chính vì thế… nếu ông có bí mật, nó lại càng trở nên đáng sợ hơn.

TÔI QUYẾT ĐỊNH LẮP CAMERA
Không thể chịu đựng cảm giác bị bóng tối bao vây, tôi lên mạng đặt một chiếc camera siêu nhỏ. Tôi giấu nó ở góc hành lang ngay trước cửa phòng bố chồng, hướng thẳng vào vị trí cô Hạnh hay đứng gõ cửa.

Ba đêm đầu video không có gì quá rõ ràng. Hạnh vào phòng với một chiếc túi nhỏ, ở trong đó khoảng 30–40 phút rồi đi ra. Tiếng thì quá nhỏ để nghe rõ. Mọi thứ càng làm tôi rối bời.

Đến đêm thứ tư, tôi vừa dỗ con ngủ vừa tua lại video thì bất ngờ camera ghi được cảnh Hạnh mở túi, lấy ra một… ống tiêm insulin, một cây đo đường huyết, một chai cồn sát trùng.

Cô đeo găng tay, đứng cạnh giường. Bố chồng ngồi dựa vào tường, gương mặt mệt mỏi, mắt lờ đờ.

Hạnh dịu dàng:

“Bây giờ con tiêm cho bố nhé. Bố chịu khó chút.”

Rồi cô tiến hành kiểm tra đường huyết, chuẩn bị thuốc, tiêm insulin cho ông.

Tôi chết lặng.

Gần như ngay sau đó, bố chồng tôi nói bằng giọng run run:

“Con dâu mà biết bệnh tình bố nặng thế này thì nó lo. Với lại… nó đang chăm hai đứa nhỏ, không cần thêm gánh nặng. Nên con đừng nói ra.”

Hạnh khẽ đáp:

“Dạ, con hiểu. Bố yên tâm, con sẽ theo dõi mỗi đêm.”

Bố chồng lại nói:

“Cô giúp nhiều, tôi biết ơn lắm. Tết tôi thưởng thêm 30 triệu cho đúng lời hứa.”

Tôi xem video đến ba lần mới dám tin đó là sự thật.

SỰ HỐI HẬN ĐẬP VÀO NGỰC
Hóa ra những đêm gõ cửa, những khoản tiền bất thường, những lời dặn giấu kín… tất cả đều là vì bệnh tiểu đường nặng của bố chồng. Ông không muốn ai lo lắng, nhất là tôi — người vừa sinh xong, còn stress và kiệt sức vì hai đứa nhỏ.

Tôi ngồi bệt xuống sàn, tự thấy mình nhỏ bé và tệ hại. Trong khi bố chồng kiên quyết chịu bệnh một mình, tôi lại ngờ vực, suy diễn và cho rằng ông và cô giúp việc có điều gì mờ ám.

Tôi đã nghĩ sai. Nghĩ quá sai.

Nhưng tôi cũng giận. Giận vì ông coi tôi như người ngoài. Giận vì cả nhà giấu nhẹm chuyện lớn như vậy.

ĐÊM ĐỐI DIỆN SỰ THẬT
Hôm sau, tôi xuống tầng một lúc 10 giờ 50. Bố chồng đang xem lại tờ đơn thuốc. Thấy tôi đi xuống, ông giật mình, cố che đi.

Tôi nhẹ nhàng nói:

“Bố ơi… con biết hết rồi.”

Mắt ông tròn lên, bàn tay run run.

“Từ lúc nào? Ai nói với con?”

Tôi chỉ đáp:

“Không ai nói cả. Con tự biết. Tại sao bố không kể?”

Ông thở dài, giọng khàn khàn:

“Con mới sinh, còn đi làm, còn chăm hai đứa nhỏ… Bố không muốn con phải lo cho bố nữa. Sống đến tuổi này rồi, bệnh cũng là chuyện thường.”

Tôi nghẹn lại:

“Nhưng bố giấu như vậy, con còn lo hơn.”

Ông im lặng. Hạnh từ bếp bước ra, lúng túng không biết nói gì.

Tôi nhìn cô:

“Cảm ơn chị đã lo cho bố suốt thời gian qua. Nhưng từ nay… cho em làm cùng.”

Hạnh mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhõm.

SAU ĐÓ MỌI THỨ THAY ĐỔI
Từ ngày hôm đó, tôi chuyển thói quen: 11 giờ 15, tôi xuống tầng một cùng Hạnh. Tôi học cách đo đường huyết, cách tiêm insulin, cách theo dõi triệu chứng hạ đường, cách pha sữa ấm cho bố chồng uống.

Lần đầu tôi tự tay tiêm cho ông, ông nhìn tôi với ánh mắt vừa xúc động, vừa ngại ngùng:

“Con gái… bố xin lỗi vì đã giấu. Bố sợ phiền con.”

Tôi cười, nước mắt lại rơi:

“Con là con dâu nhưng cũng là con gái của bố mà.”

Từ đó, 11 giờ 15 không còn là giờ mang theo bí mật đáng sợ nữa. Nó trở thành khoảng thời gian tôi ngồi với bố chồng, nghe ông kể chuyện thời trẻ, kể chuyện nuôi chồng tôi lớn, kể về ước mơ nhỏ xíu của một người đàn ông đã già.

Còn cô Hạnh, dù vẫn được thưởng Tết 30 triệu, nhưng điều khiến cô cảm động nhất là câu tôi nói vào ngày cuối năm:

“Không có chị, có lẽ tụi em đã mất bố rồi.”

KẾT
Giữa đêm khuya, giữa những ngờ vực, giữa những tiếng gõ cửa tưởng như bất chính… hóa ra lại là nỗi cô đơn của một người già và sự tận tâm của một người giúp việc âm thầm cứu sống ông mỗi ngày.

Đôi khi trong cuộc sống, thứ ta sợ hãi nhất lại chỉ là bóng của chính sự nghi ngờ. Còn sự thật — khi lộ diện — lại nhẹ nhàng đến mức khiến người ta muốn bật khóc.